Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt người kia, mãi một lúc sau mới thốt lên được một câu: “Đa tạ thúc thúc.”
“Thúc thúc…? Y dường như không thích cách xưng hô này. “Gọi ta là thúc thúc… chi bằng gọi ta là ‘Chu Tước đại nhân’.”
“Chu Tước đại nhân?” Ta có chút không hiểu, giờ cũng đâu phải thời cổ đại, sao lại có người tự xưng là “đại nhân” chứ? Nhưng Chu Tước đại nhân quả thực đã cứu mạng ta.
Nếu không phải y xuất hiện, ta tuyệt đối đã chết ở đây rồi.




